Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2009

[long fic] Reverse lines

Author: tsuki_yuu ( me )
Rating: 15+
Pairings :YamaChi, TakaChi(slight)
Category:angst
Summary: Cuộc sống của chúng tôi là những chuối ngày dai dẳng, những cuộc đuổi bắt không hồi kết
Status: on going


Chap 1



[cạch]

"uwaaaa…Yamachan, cậu còn thức sao"Chinen bất ngờ nhìn lên đồng hồ lúc này đã chỉ 1 giờ sáng

"uhm, cậu về muộn thé, hôm nay tớ làm gyoja đó" Yamada mừng rỡ, cậu cầm bát gyoja tiến về phía Chinen.

"un.Thôi, tớ mệt rồi. Yamachan để đó, mai tớ ăn"Cậu phẩy tay, đi thẳng vào phòng.Mặc cho Yamada đứng đó.

Cánh cửa khép lại sau lưng, Chinen ngồi xụp xuống sàn nhà, lạnh ngắt. Cậu gục đầu lên gối, nước mắt không ngừng rơi.
.
.
.
.


[Ring]

Chinen mệt mỏi khua tay tìm chiếc đồng hồ. Tối qua cậu đã ngủ quên lúc nào mà không biết. Đôi mặt cậu nặng trĩu, mọng nước vì khóc quá nhiều.Nhưng rồi sẽ ổn cả thôi, chuyện đó xảy ra quá nhiều rồi. Cậu luôn rất dễ thương mà. Chinen đứng dậy, ngắm nhìn mình trong gương, cậu trút bỏ bộ quần áo trên người, cậu đẹp, chả ai phủ nhận điều đó. Chien lướt nhẹ ngón tay trên cái cổ trắng ngần của mình, cậu nhếch mép cười. Nụ cười làm nước mắt lại rơi trên khóe mi cậu. Cậu muốn như bao đứa con trai khác, 17 tuổi, cậu vẫn chưa lớn mà. Cậu lao vào phòng tắm, mong những giọt nước ấm áp ấy sẽ rửa trôi hết những buồn phiền trong cậu. Nước che giấu nước mắt cậu.

"Gyoja vẫn còn, cậu ăn đi nhé"

Cậu đọc tờ giây Yamada để lại trong khi lau tóc.Thoáng chút, cậu mỉm cười, nụ cười vô tư mà từ lâu cậu đã không có được. Cậu ngồi xuống bàn, xúc từng muỗng gyoja.

"Yamachan vẫn nấu ăn dở tệ như thế" cậu nghĩ thầm. "Nhưng Chinen chả còn như ngày trước nữa rồi"
[cách]

Cậu quăng cái muỗng xuống bàn, ánh mắt khó chịu.

.
.
.
-------------------

"Yamada-kun"

"Nani?" Cậu bất chợt quay lại, nãy giờ mải nghĩ đễn Chinen nên cậu không chú tâm vào bài học.

"Em chú ý đến bài giảng một chút được chứ?" Sensei nhắc nhở

"h-Hai" cậu đáp


[Reng] Chuông báo hết giờ học

"Yamada-kun" đám con trai sán lại phía cậu

"eh?"

"Yamada-kun đang yêu phải không. Dạo này lúc nào cũng thấy cậu ngẩn ngơ cả. Trước đâu có thế" Một cậu đùa cợt

"Mà người như Yamakun mà chưa có bạn gái là lạ đó"

"Ano" cậu cười, lảng tránh câu chuyện, cậu đang nghĩ đến Chinen chứ không nghĩ đến cô bạn nào cả.

"Chúng ta học lớp 2 trung học rồi, chả lẽ không có nổi bạn gái hay sao" Một cậu khác nói tiếp.

"Wa" mọi người reo lên, trừ Yamada, cậu chả mấy quan tâm đến mấy chuyện đó.



"Cái này" mặt Yamada đỏ bừng lên khi thấy cuốn tạp chí

"Hentai đó, chả nhẽ Yamada không đọc cái này bao giờ sao?"

"k-không. Nhà trường cấm học sinh mang …" cậu cúi mặt ngượng ngùng

"Yay, cậu ngây thơ quá" cả nhóm reo lên


"un, nhất trí tối nay rủ cả Yamada-kun đi cùng tụi mình nhé, minna" Mọi người đồng thanh, không để Yamada lên tiếng."21 giờ đợi nhau ở nhà Yuto-kun, cậu nhớ đến" một người khác vỗ vai Yamada, họ nhìn nhau, cười. Chưa bao giờ Yamada đi chơi tối với bạn cậu cả. Kể cũng lạ với một đứa con trai đang lớn mà lại không có bố mẹ quản thúc như cậu.

Họ tạm biệt nhau rồi ai về nhà người đó. Cậu bước chậm chậm, cố gắng kéo dài quãng đường về nhà. Dù gì thì giờ này cậu về cũng chỉ có một mình, thật buồn tẻ, cuộc sống cứ mãi quanh quẩn, không có gì nổi bật cả. Yamada đứng chần chừ trước cánh cửa, cậu không muồn lại mở nó ra, lại hụt hẫng trong không gian trống trải ấy. Cậu chợt nhận ra cánh cửa không khóa.

"Ch-Chinen, cậu … hôm nay không đi đâu sao?" Cậu giật mình vì thấy Chinen đang ngồi xem TV trong phòng khách, và cậu ấy thì có vẻ chả bất ngờ trước thái độ của Yamada.

"un~ Cậu về muộn thế" Chinen nói, rời khỏi chiếc ghế sô pha rồi tiến lại phía bếp "Ăn nhé" cậu nói, cụt ngủn

"…"

"Cậu ăn trước hay đi tắm trước?" Chinen hỏi lại

"…Chinen" Yamada nói khó khăn

"…"

"Tối nay tớ cùng nhóm bạn đi chơi, cậu…nếu rảnh thì đi cùng bọn tớ nhé" Yamada nói, cậu biết Chinen quá bận bịu với công việc làm thêm của cậu ấy và dừng như chả đêm nào ngủ đủ giấc. Chỉ là cậu muốn được đi chơi với Chinen, thế thôi.

"A…un~ Yama-chan đi vui vẻ nhé. Tớ bận nên không đi được đâu"Cậu đáp rồi ngồi vào bàn ăn.

Yamada thất vọng ra mặt, cậu cứ tưởng Chinen sẽ có thể đi cùng, nhưng rồi…Cậu cũng đoán trước được câu trả lời của Chinen, lúc nào cũng bận bịu với công việc của cậu ấy. Bữa cơm tối của hai người kết thúc trong im lặng, hiến khi thấy họ cùng nhau ăn tồi nhưng khi có mặt cả hai, bầu không khí lại càng thêm ảm đạm. Đến cuối cùng, Chinen chỉ nói "Ăn xong rồi", cậu lại đi về phòng, lạnh lùng đóng cửa lại. Dường như lúc nào họ cũng bị ngăn cách với nhau bởi cánh cửa ấy. Mỗi người luôn nhìn về đằng sau cánh cửa, nhìn về hướng ngược lại với người kia.
.
.
.


[20h30]

Yamada bước ra từ phòng tắm, cậu chuẩn bị để đi chơi cùng nhóm bạn. Trước lúc đó cậu có nghe tiếng Chinen đóng cửa, đi làm thêm. Cậu đã quá quen với việc này. Nếu không có mặt ở nhà lúc ban ngày thì Chinen sẽ về đúng 1 giờ đêm, thỉnh thoảng cậu ấy đi làm đêm thì chiều hôm sau mới ở nhà. Chinen bỏ học vì kết quả của cậu ấy ở trường quá thấp, mà số tiền tiết kiệm của bố mẹ Yamada để lại thì chả đủ để hai người chi tiêu.

"Tiền tớ để đó, cậu lấy mà đi chơi với bạn. Lần đầu đi đừng để bạn bè bao nhé, chơi vui"
Ánh mắt cậu nhìn như muốn đốt cháy tờ giấy Chinen viết.

"Khỉ thật" Yamada rít lên. Cậu nói với Chinen điều đó chả phải vì muồn có tiền đi chơi, lúc nào cũng là tiền, cậu đâu cần cái đó. Cậu cố gắng học giỏi để có học bổng cũng vì không muốn cái gì cũng phải ngửa tay lấy tiền do Chinen kiếm được.

Yamada ngồi thụp xuống đất, cậu vò nát mảnh giấy trong tay, vứt nó vào góc tường."Đến bao giờ cậu mới nói chuyện với tôi như ngày xưa, Yuuri" cậu nói khẽ trong tiếng nấc.

.
.
----------------

"Chúng ta đi thôi" đám bạn cậu giục

Họ dừng chân tại một quán bar. Yamada nãy giờ cứ cúi gằm mặt, cậu che đôi mắt đỏ hoe dưới mái tóc. Cậu theo bước những người bạn của mình đi vào, không mảy may đển ý đến đó là đâu. Cho đến khi tiếng nhạc trong quán bar và những ánh đèn đủ màu khiến cậu giật mình, Yamada mới nhận ra cậu đang đứng ở đâu. Lúc này thì xung quanh cậu chả còn người bạn nào nữa.

Cậu cảm thấy khó chịu với những âm thanh chói tai ở quán bar. Những ánh đèn quanh tròn phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, như khiến người ta mất cảnh giác, để rồi bị những thứ nhơ nhuốc ở đây là cho vấy bẩn. Nó cũng như chính bản thân cậu. Chinen uống cạn ly uyski, bên cạnh là một ông khách đang say mèm, tựa thân người đồ sộ lên bờ vai nhỏ bé của cậu.

"Bẩn thỉu" Chinen luôn dùng từ đó để ám chỉ những "khách hàng" của cậu, tất cả đều như nhau, đến đây và bo tiền cho cậu với cùng một mục đích. Lũ bệnh hoạn. Dù bản thân cậu chả đáng giá đến mức được lên mặt với mợi người nhưng ít ra cậu không phải gay, cậu "làm việc" để kiếm tiền. Chinen năm 15 tuổi, một cậu bé lóc chóc chả làm gì kiếm ra tiền vào cái lúc mà Yamada bị tai nạn, vụ tai nạn cướp đi cha mẹ cậu ấy. Và cậu, để cứu sống con của ân nhân mình khi đó chả có một lựa chọn nào khác. Con người ai cũng ích kỉ, chả muốn cho không một ai cái gì hết. Cậu nghĩ lại, chưa bao giờ Chinen hối hận dù trong mắt mọi người, cậu bị khinh miệt đến nhường nào.


Yamada dè dặt tiến lại phía quầy bar, cậu ngồi xuống một cái ghế, đảo mắt qua một lượt. Cậu không ngờ những cậu bạn ấy lại có thể đến đây chơi, và bỏ mặc cậu. Yamada bắt đầu cảm thấy hối hận vì lỡ bước vào hộp đêm để chơi như thế này. Người phục vụ đưa cho cậu 1 ly cooktail, một người bạn trong nhóm đã để ý thấy và gọi cho cậu. Cậu nếm thử, những đổ uống có cồn này không hề hợp với cậu. Yamada lại đặt ly xuống, nhìn ra xung quanh. Cậu chợt đỏ bừng mặt khi thấy một cặp đôi đang hôn nhau. Người đàn ông kia có vẻ quá già và to con so với cô gái kia.

"Cô ấy nhỏ bé như Chinen ấy" Cậu cười, thầm nghĩ mình đã có phần bị cồn làm cho mất tỉnh táo. Tính tò mò của Yamada khiến cậu không rời mắt được khỏi 2 người đó. Khi ông khách bắt đầu tiến xa hơn, dù xấu hổ nhưng cậu không hề quay mặt đi, cái ý nghĩ " Cô bé ấy giống Chinen" cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Mãi cho tới khi họ tách nhau ra, Yamada biết cậu hoàn toàn đúng.

"Chinen?" cậu nhìn chăm chú. Khuôn mặt Chinen mệt mỏi và lạnh lùng.

Không biết bởi động lực nào, Yamada chayj đến, kéo Chinen ra khỏi người đàn ông ấy. Cậu đi thật nhanh, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Chinen

"Y-yamachan" Cậu lí nhí, rối bời khi thấy Yamada xuất hiện ở đó. Cảm giác xấu hổ và mặc cảm đè nặng tròng lòng cậu.

"Đừng nói gì cả" Cậu vẫn đi rất nhanh, không quay lại phía sau "Ta về thôi"

.
.

[Rầm]

Yamada đóng mạnh cửa, cậu dồn Chinen vào gọc tường, họ nhìn nhau, im lặng. Chinen thấy trong ánh mắt Yamada sự thất vọng, ngỡ ngàng, và..niềm tin. Cậu không né tránh ánh mắt đó cũng như chưa bao giờ chối bỏ sự thật…cậu đang làm gì.


"Sao cậu lại ở đó, và người đàn ông kia là ai" Từng lời nói của Yamada dứt khoát, xoáy sâu vào tâm trí Chinen

"Cần hỏi sao" Cậu cười khểnh, cố che dấu tâm trạng hỗn độn bên trong, giọng nói cậu run run. Chinen nghe thấy tiếng Yamada đấm mạnh vào bức tường sau lưng cậu. Cậu nhắm chặt mắt, nói khẽ " Khách của tôi"

"Đâu ai bắt cậu làm thế" Yamada trở nên bực tức

"Có hay không chả liên quan đến cậu" Cậu nói rõ ràng, ngước lên nhìn thảng vào Yamada

"Chúng ta là bạn mà như thế sao, cậu coi tôi là ai?" Yamada nhìn cậu, thoáng buồn "Lí do của cậu là gì?"

"Nếu tôi bảo vì tôi thích thì cậu có tin không"

"Cái mà ông ta làm với cậu sao?" Chinen mở to mắt nhìn Yamada, bất ngờ " Tôi cũng có thể làm như thế "

Cậu cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Chinen quyện trong mùi rượu phả vào cổ. Đôi môi Chinen đang run rẩy thầm gọi tên cậu. Yamada đặt lên đó một nụ hôn, cậu cuồng nhiệt hơn khi nếm thử vị tê tê ngọt ngào trên đôi môi ấy. Chinen chỉ yếu ớt đáp trả cậu. Trong men rượu, Chinen vẫn cảm thấy bàn tay ấm áp của Yamada đang chạm vào da thịt cậu…


"Hmm.." Cậu cố gắng đẩy Yamada ra xa" Đủ rồi" cậu hét lên

"Không phải đó là những gì cậu muốn sao?" Yamada thét lớn, nụ hôn với Chinen khiến cậu không kiểm soát được ham muốn của mình.

"không…KHÔNG phải cậu, Yamada" Cậu nói trong nước mắt

"Với tớ thì khác sao" Yamada dang rộng vòng tay, ôm lấy Chinen.

"Tớ không cần điều đó" cậu gạt tay ra, cười cay đắng, rồi cậu vụt chạy.

"Yuuri." Cậu chạy theo, cậu sợ, sợ sẽ lại bị Chinen bỏ rơi một lần nữa.

Chinen hơi shock khi thấy Yamada gọi hẳn tên của mình, nhưng ngay lập tức, cậu lấy lại bình tĩnh. Cậu quệt nước mắt, nhìn Yamada, hằn học

"Đừng gọi tên tôi. Cậu hỏi tôi, với tôi cậu là gì. Nhưng với cậu thì tôi là gì, hay cậu coi tôi như những kẻ khốn nạn khác nhìn tôi? Tôi là đồ chơi cho các người à?" Cậu tức giần khi nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Yamada. Rồi cậu bước đi, khó khăn. Mới nãy, cậu còn cảm thấy hạnh phúc khi Yamada lôi cậu ra khỏi hộp đêm. Nhưng giờ, cậu ghét, cậu ghét cái cách Yamada đối xử với cậu. Sự tức giận lấn át cả tình cảm mà cậu dành cho Yamada…Cậu mím chặt môi khiến nó bật máu. Cậu không thể khóc tiếp được nữa..
Dãy hành lang chỉ còn nghe tiếng giày khe khẽ của Chinen. Hai con người ích kỉ luôn rượt đuổi nhau trong một trò chơi mà họ không biết kết thúc nó. Càng kéo dài, càng làm chính họ và người kia tổn thương. Hi sinh và đón nhận, chả bao giờ là tốt nếu nó không cần bằng lẫn nhau. Cái nhìn phiến diện và 1 chiều của họ chưa từng bắt gặp người còn lại. Trẻ con thì không thể làm người lớn


" Sempai…Cho em nghỉ vài hôm nhé, mà không…em sẽ nghỉ hẳn" Cậu cười, cậu hổi hận vì những gì cậu làm sao, cậu đã thay đổi cách nhìn nhanh chóng đến thế?

"Cậu nghĩ kĩ rồi sao?"

"Không. Tự nhiên em chán làm call boy rồi" Cậu cười lớn, giọng nói trong trẻo của cậu khản đặc lại.

"…Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón"

"Em ổn, anh không phải đến đâu" Chinen chậm rãi ngồi xuống bên lề đường, lạnh

"Ở đâu, tôi hỏi sao cậu không nói?"

"đường X"

"Chờ đó, tôi đến ngay"

Cậu cúp máy, cũng đến lúc cậu không thể tự mình chống đỡ với nỗi buồn nữa. Nhưng cậu chả hề muồn dựa dẫm vào sempai. Có người nói " Cậu vì bị sempai lừa nên đi làm call boy". Với cậu, sempai là ân nhân, cả với Yamada nữa.

"Chinen!" Một người con trai lái chiếc xe moto đến trước mặt cậu.

"Takaki-sempai" Cậu cười, đỡ lấy chiếc nón bảo hiểm từ tay anh rồi leo lên ghế sau."Về nhà anh nhé" cậu nói, áp mặt vào lưng anh.

"Uhm"


end chap


Post bên này cho vui, bao h ra chap mới post tiếp :))
h nhìn lại, tên fic này hay nhất từ trc đến h
dù chả biết có đúng ngữ pháp không :))

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2009

tình yêu và tội lỗi


Người ta nói...

Càng dốt thì càng thik tỏ ra là mình hay :|


...có khi mình cũng thế


văn thì dốt nhưng thik viết fic cực kì ;))


cơ bản là ý tưởng thì có mà k viết ra nổi thì thật là kém cỏi


Thế nên mình cũng viết :->


ban đầu nhận ra mình viết fic trong sáng tầm PG13 thì ngu tệ :-&


Có lẽ mình viết angst hay là PG cao thì đọc đỡ chuối:">


Và...


Lẽ ra mình nên ngăn cản hành động dại dột đó lại :-<


Đã hứa là sẽ k bao h bắt Chii làm uke, ngay cả trg mơ thì cũng đáng chết rồi:((


mấy bữa trc mơ gặp Chii,


Lần đầu do mơ thấy ya nên mình trầm cảm, k nói được lời nào,


chỉ biết hận mình vì nó


Lần 2 mơ khá hơn


gặp rồi ôm, số mình nó ham hố đến mơ cũng k tha


cảm nhận thấy chả liên quan gì nhưng cứ cố mà ôm cho được cơ


Rồi hôm sau phởn, bạn bè nó bảo mình cuồng


mình viết fic do quá cuồng lúc nghĩ là *ôm trong mơ nhưng cảm giác như thật ấy*


Đọc xong mà chả hiểu sao có thể viết cái gì mà chán đến thế


Rồi thấy cái rating đọc chả bõ công,


fic về t/y thì ít


tự viết lấy mà đọc cho vui


buồn nhất 1 nỗi


mình đã nói là sẽ k bao h để t/y làm uke rồi, nhớ rồi


nhưng mà nếu viết hời hợt thì có ra gì đâu, thêm 1 chút cho có hương vị


Chii


Xin lỗi, rốt cuộc thì Yuu cũng đắc tội rồi


Hôm nay nghĩ lại thấy...


Chả có đứa con trai bình thường nào không muốn người ta nói mình nam tính cả


Chii cũng thik thế mà, chỉ tội sinh ra đã xinh quá thôi


17 tuổi rồi mà, chả còn nhỏ nữa để thik người ta khen kawaii


chỉ nghe thôi cũng chán, ne~


Sẽ không mãi giữ hình ảnh Chi-chan bé nhỏ kawaii ngày trc nữa,


bây h thật sự Chii rất KAKOII , :X


yêu Chii.
*vụ cái fic, sẽ post trên blog này trg 1 t/g tới*

Chỉ sợ bị đập thôi, chii yêu :X

Tớ k thik YamaChii đâu, đính chính, Yuu2 couple no1 :D

Yama, coi chừng tôi đó nghe ;))


*cái hình minh họa*