Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Boku no sekai..

thế giới của mình, nó có vẻ thật bé nhỏ
một vài người và một vài con đường..
với mình luôn luôn đủ và có phần dư thừa
nhưng rồi.. đây hình như không phải lần đầu..
lại 1 lần nữa, mình không biết đâu mới là điểm dừng chân cho chính bản thân
từ lúc nào.. trong mình cái khái niệm "nhà" nó quan trọng đến thế
và sao mình bỗng thèm nó thế..
nhưng, đâu mới là ngôi nhà dành cho mình, đâu mới là nơi mình cần
đâu là nơi khiến mình cảm thấy an toàn sau một ngày dài khi trở lại
có lẽ từ rất lâu, mình luôn tự mường tượng, tự thiết kế cho bản thân 1 điểm dừng, viển vông thật nhưng cứ mỗi lần như thế, thấy sao mà đẹp, mà thèm, rồi lại đau, mình.. sẽ phải chờ đến bao lâu nữa, bao lâu thì đủ..

mới gần đây, mình chợt nhận ra con người mình đã đổi khác đến cỡ nào, trong phút chốc mọi nỗ lực của 16 năm trời bỗng như chẳng còn lại là bao. Những suy nghĩ đáng sợ, những cảm xúc quái đản, đó.. là mình. Đã cố gắng để không phải viết những dòng này lên blog, nhưng sao khó quá. Nó đã vượt quá cái ngưỡng mà mình chịu được.

con người dường như chẳng có sự lựa chọn nào từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc. Mình đã chẳng tin điều đó, nhưng giờ thì đang bị nó đánh gục. Cái ý chí nhẫn nhịn mọi thứ để chờ đợi 1 điều tốt đẹp khác giờ thấy sao xa vời. Liệu có được không?

nhà..
vẫn mong mình sẽ có được 1 thứ đẹp như vậy, nhưng dường như bản thân chẳng xứng đáng được nhận nó từ số phận. vậy thì phải giành giật, đấu tranh để có được nó sao. nếu vậy mình sẽ chờ, sẽ làm tất cả, để có được 1 thứ gọi là "nhà". "Nhà" của riêng mình, dành cho riêng mình, và là nơi mình có thể yên tâm dừng chân khi không còn sức để đi tiếp.

-Yuu-