Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

[longfic] Reserve lines (chap2)

CHAP 2




Chiếc moto lao vút trong đêm. Cậu vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn theo. Cậu đang đau. Cậu nợ Chinen một lời giải thích, một lời xin lỗi. Nhưng thái độ của cậu ấy khiến cậu thêm bực bội. Vừa mới to tiếng với cậu mà đã cười nói với người khác. "Với cậu thì tôi là quái gì chứ? Hay chỉ có tôi, không thể quên được cậu..."

..
..
.
.
.


Nắng hắt lên trên khung cửa sổ, hong khô đi những giọt nước mưa còn vương lại từ tối hôm trước. Ánh vàng tinh khiết chiếu qua tấm rèm cửa, Chinen không có thói quen dậy sớm. Nhưng dù thế nó cũng không làm cậu bỏ lỡ cơ hội ngắm nhìn buổi bình minh rạng rỡ ấy. Cậu tựa mình bên bục cửa sổ, che lấp một phần khuôn mặt sau tấm rèm, tận hưởng ánh sáng mơn man trên làn da. Cậu hơi nheo mắt, nắng dù có đẹp nhưng sẽ thật nguy hiểm cho những kẻ vì say đắm nó mà muốn nhìn tận mắt sự chói lòa ấy. Cảm giác sưởi mình dưới những tia nắng sớm khiến cậu cảm thấy thật dễ chịu, khác hẳn so với bấy lâu chỉ biết vùi đầu lên gối, bị hai lớp rèm cửa che kín cảnh bình minh. Tâm trạng Chinen lúc này cũng khá hơn rất nhiều, hít một hơi thật sâu, cậu cảm nhận được cái mát lạnh cuả hơi sương. Mỉm cười, cậu kéo mở tung cánh cửa sổ, vươn mình ra khỏi không gian hạn hẹp của căn phòng, cậu cứ đứng như thế một lúc, rồi quay bước ra phòng khách.


Tiếng cửa bật mở, Takaki có vẻ ngạc nhiên vì sự thay đổi kì lạ của Chinen, với anh thì biệt danh con sâu ngủ là hợp nhất đối với cậu và không thể ngờ bây giờ đang là 6h13 phút sáng.


"Dậy rồi sao cưng." Anh bê đĩa bánh tiến gần về phía cậu rồi mới đi thẳng ra phòng khách.

Cậu chỉ mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sô pha và như thường lệ, vừa ăn bánh vừa xem TV. Anh ngồi đợi cậu chọn kênh, và cũng như mọi hôm, cậu lại bật kênh truyền hình cáp có chiếu phim Tom & Jerry.

"Lại là cartoon này à? Anh hỏi cậu dù thừa biết cậu sẽ chọn phim đó ngay từ đầu. Em xem mà không thấy chán sao?"

"Em có thể xem nó mãi mà không biết chán." Cậu ngả đầu, tựa lên thành ghế, rồi bỏ một miếng bánh nhỏ vào miệng.

"Thật chả có gì hấp dẫn hết. Em có biết anh nghĩ gì về Tom & Jerry không?" Anh nhìn cậu

Cậu không trả lời, cũng không bận tâm đến câu hỏi của anh, có vẻ như cậu đã bị bộ phim cuốn hút thật sự. Và Takaki, anh nhận ra rằng cậu vẫn còn quá nhỏ để hiểu được những điều mà đáng lẽ là *phải hiểu*.

"Mèo và chuột thường ghét nhau đúng không? Chúng có thể đuổi nhau cả ngày chỉ vì lí do là chúng không ưa nhau. Nhưng đến khi có khó khăn thì chả phải chúng lại nương tựa vào nhau hay sao? Mà khi vắng một con thì con kia sẽ nhớ lắm, thế thì liệu có phải chúng ghét nhau hay không nhỉ? Thật ngốc nghếch." Anh cười châm chọc.


Chinen sững lại khi nghe anh nói, cậu chỉ im lặng, cúi mặt. Rồi cậu quay ra nhìn anh, ánh mắt dò hỏi, cậu vẫn chưa hiểu anh nói thế là nhằm ám chỉ cậu nên làm gì đây. Takaki vẫn không dừng lại, anh làm ra vẻ lờ đi ánh mắt của cậu, anh nói tiếp trong hi vãn nhìn cảnh một mèo một chuột rượt đuổi nhau.


"Có người còn ngốc hơn cả Tom và Jerry vì không biết rằng có lúc mình cần đến đối phương như thế nào." Anh khẽ lắc đầu, rồi quay ra nhìn cậu, ánh mắt ngây ngô như chưa hiểu. "Mà anh tưởng em xem nhiều lắm mà, chắc em biết rồi đúng không? Anh đúng là múa rìu qua mắt thợ mà."


Cậu nhìn anh, lặng đi trong khoảnh khắc, anh cũng không nói gì nữa cả, vì anh biết, thái độ cậu như thế kia tức là cậu đã hiểu rồi. Anh đã từng khiến cậu đi sai đường, nhưng bây giờ thì không, cậu sẽ làm được những điều mà ngay cả về sau cũng không phải hối tiếc.


"Chinen"

"Dạ." Cậu giật mình khi nghe tiếng anh gọi, trong đầu cậu bây giờ những suy nghĩ cứ mông lung, quanh quẩn khiến cậu không biết làm thế nào để giải quyết chúng.

"Em tính ra cũng nghỉ học gần một năm rồi nhỉ." Anh quay mặt lại với cậu, tránh không để cậu cảm thấy bối rối vì ánh mắt nhìn của anh.

"Có lẽ thế, một năm thôi à, em cứ nghĩ là thời gian đã trôi qua rất lâu rồi." Cậu thành thật, trong khi trái tim anh khẽ nhói lên một tiếng. Anh không biết mình đã phạm phải sai lầm tồi tệ đến như thế này. Lấy lại bình tĩnh, anh nói tiếp:

"Thế em có lúc nào muốn quay lại trường lớp không?"

"Tuy không ghét trường lớp nhưng em cũng chưa có ý định đó. Mà em làm gì có thời gian để nghĩ mấy thứ đó chứ, em đã quên gần hết những bài giảng rồi." Cậu cười buồn, lần thứ hai trong ngày cậu lại khiến anh có cảm giác mình đáng khinh bỉ đến mức nào.

"Em có đi không nếu anh bảo em là em *phải* đi." Anh nhấn mạnh. Khuôn mặt hơi nghiêng ra để nhìn cậu.

"Anh." Lần này đến lượt anh làm cậu bất ngờ. "Em không thích nghe đùa như thế…" Cậu bỏ dở câu nói. Rồi không kịp để anh phản ứng. Cậu đứng dậy trước mặt anh, ánh mắt quả quyết. "Em vẫn sống rất tốt khi không đến trường mà."

Phải kiềm chế lắm anh mới không đánh cậu, mới không nổi giận mắng mỏ cậu. Anh gằn giọng.

"Đừng có nói với anh kiểu đó, em có hiểu những gì em nói không hả?"

Cậu hơi khựng lại nhưng rồi lại bình tĩnh đáp lại anh.

"Chả phải thế sao…" Tiếng cậu nói ngày một nhỏ.

"Anh đã bảo là đừng có nói như thế. Em đang định chất vấn anh hay là muốn anh phải nói thẳng ra là tất cả là lỗi…"

Chinen vội đưa tay ngăn không cho anh nói tiếp. Cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã nói chuyện với anh như thế.

"Taka-kun, anh đừng nói nữa. Đừng! Em không trách móc cũng không muốn anh nhận hết lỗi như thế…" Đôi mắt cậu đỏ hoe. "Anh đừng nhắc lại nữa, là em sai vì không…"

"Em *không* sai." Anh ôm chặt lấy cậu, anh sợ nhìn thấy cậu trong bộ dạng đáng thương như thế. Cũng như một năm trước, Chinen đứng trước mặt anh với đôi mắt sưng mọng vì khóc, anh đã khiến cậu cảm thấy được an ủi và tìm được chỗ dựa bao nhiêu thì ngay sau đó lại chính là anh…

"Cả hai chúng ta đều không sai, không sai gì cả." Cậu nói, úp mặt vào vai anh, những giọt nước mắt nóng hổi chạm vào da làm anh cảm thấy ghê sợ.

Phải đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng nấc của cậu nữa, anh mới từ từ nới lỏng vòng tay mình ra. Trước mặt anh, tuy mắt cậu còn hơi sưng nhưng nhìn cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Em sẽ đi học, vì *em* chứ không phải vì Taka-kun." Lời nói của cậu đã tác động mạnh đến anh, chỉ một lời nói có thể khiến anh cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Anh cười tươi, như thể đã quên đi mất anh và cậu vừa mới đấu khẩu với nhau cách đây không lâu. Lắc lư hai bàn tay của cậu, anh không giấu nổi sự hào hứng trong ánh mắt.

"Thế chúng ta đi mua đồ thôi, mừng ngày Chinen đi học." Anh chạy đi lấy một chiếc áo jacket, khoác vội vào người cậu rồi kéo cậu ra khỏi nhà. Khung cảnh sáng sớm nay, đúng là đẹp hơn vì ai đó.

Ngồi sau lưng anh, gió đua nhau luồn qua đùa nghịch mái tóc cậu. Vì anh nói sáng sớm mát như thế này mà đội mũ đi xe thì thật uổng nên cả hai đã chống luật một hôm. Cậu nghe tai mình ù đi, không còn những âm thanh ồn ào giờ cao điểm, chỉ còn tiếng xe đang lao đi đón gió. Anh đưa cậu qua khắp các công viên, vườn hoa của Tokyo, tận hưởng cái mát lạnh dễ chịu khi đi giữa một rừng cây còn vương vấn sương sớm. Chinen thích cây cối. Nhưng đã lâu lắm rồi cậu không dành cho mình một ngày để thư giãn ở những không gian xanh như thế. Khi trời tối cũng là lúc màn đêm bao trùm lên cây cối một maù xám buồn khiến ta không nhận ra chúng đẹp.

Đi lòng vòng một lúc, anh dừng xe lại trước một cửa hàng sách lớn gần căn hộ của anh.

"Chỗ này chẳng phải gần nhà mình lắm sao, thế sao anh phải đi xa thế?" Cậu hỏi trong luc cùng anh bước vào hiệu sách.

"Vậy nãy anh với em đi bộ sang thì em cũng chịu hả? Hay em tiếc vì phí thời gian?"

"Em đùa mà." Cậu cười tươi, cũng lâu rồi anh mới thấy cậu trẻ con như thế.


(continue)