Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

Anh

Ngồi nghe radio show ngày 28/6 mà cảm xúc thay đổi liên tục

"Bất ngờ", giọng anh trầm quá, chất giọng em chưa từng nghe thấy ở anh trước đó. Khi anh cất tiếng cười. Lần đầu tiên kể từ khi thích anh, em mới nhìn nhận anh nam tính như thế. Không phải kiểu cười mỉm dễ thương trên mag, không phải vừa cười vừa che miệng e thẹn như xem making. Tiếng cười thoải mái, tông giọng cao, và có phần hơi perv nữa. Ngay khi nghe xong em đã nghĩ, sao trước nay anh không cười như thế, cười thật thoải mái.

Trước nay em bảo thích anh trông nam tính, là thật đấy. Nhưng em đã thấy được gì từ anh, ngoài vẻ dễ thương anh cố tạo ra. Dù em chả thích chút nào cả, nhưng nghĩ đến việc anh đang "nỗ lực" để khiến mọi người yêu quý mình hơn. Anh... thay đổi như thế từ bao giờ. Trước đây em đã từng trách anh vì điều này và giờ lại thế nữa. Nhưng.. ít ra, em đã thấy anh "tự nhiên".

Dù có cố gắng phủ nhận thế nào đi nữa, sự thật, anh nam tính hơn là dễ thương đấy. So ra từ dáng người, đường góc khuôn mặt, tính cách và chất giọng ấy. Anh đã khác rồi. Không phải nhóc con 14 tuổi bé nhỏ để nghe người ta khen dễ thương đâu.

Anh luôn nói thế này thế khác, rằng anh thích mình ra sao. Nhưng người em biết trước kia, không như thế. Thay đổi là tốt, nhưng sao anh không thẳng thắn nhìn nhận mình như trước?

Trách móc anh thế là quá nhiều... giờ là trách papa. Sau khi nghe Smile Song và Crimson





"Tức". Phải nói là bài SS k phải chán, nhưng giọng anh không theo nổi, sai tông liên tục, hát bị phô. Tại sao không ai trg cái Jimusho ngộ ra. Anh giờ không còn hợp với những bài hát như thế nữa rồi.

Còn Crimson, nghe xong mà muốn khóc. Bài solo của Yama ư? Hay là anh hát còn hay hơn, còn hợp hơn. Bài hát đó, rất hợp, dù nghe qua em cũng thấy đáng lẽ nó phải dành cho anh. Và giọng hát anh trong đó, dường như chỉn chu hơn rất nhiều. Hát có thần hơn.

Bấy nhiêu trên kia đủ thuyết phục anh nghĩ lại chưa? "Fan thích thấy một Chinen dễ thương vậy nên tôi sẽ tỏ ra dễ thương!" Câu nói này luôn ám ảnh trong đầu em đấy. Sai lầm rồi "Fan muốn thấy một Chinen thành thật và LÀ CHÍNH MÌNH"

Anh luôn bảo anh là chính mình... vậy tại sao?

Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

L.O.V.E

Lâu lắm rồi mới ngồi viết entry mới...

Cũng lâu lắm rồi kể từ khi t/c "em" dành cho "anh" đổi khác hơn.

Không phải t/c trẻ con đâu, vì "em" không thích đem nó ra làm trò đùa.

Đã có lúc tôi nghĩ, liệu nhìn người mình yêu đi cùng người khác mà không thấy ghen thì có gọi là yêu không? Với 1 người... hay ghen như tôi.

Nhưng bây giờ... với bản thân tôi mà nói... những ý nghĩ nghi ngờ đó chả tồn tại được lâu.

Vì một lẽ cơ bản, tôi tin vào tình cảm của mình, vào trực giác trong tôi mách bảo.

Từ anh đến em... xa lắm.

Chỉ dám nghĩ đến trong giấc mơ mà thôi..

Không phải là nói đùa đâu, thật lòng đấy.

Cảm giác khi nhìn thấy khuôn mặt quá đỗi thân quen ấy, phải, rất thân quen.

nhưng chưa 1 lần cái cảm giác hồi hộp ấy trong tôi biến mất.

Ngay cả khi mơ, em cố vươn tay ra chạm đến anh, nhỏ bé.

thấy như cả thế giới của em chỉ thu gọn lại trong hình dáng anh trước mắt.

Em hiểu rõ những thay đổi nhỏ của bản thân mình, tất cả đều hướng về anh thôi.

Đó có phải tình yêu giữa những người tình không?

Không, không phải...

với em, "anh" thân thiết, gần gũi đến nỗi dù có làm gì thì anh vẫn hiện hữu nơi trái tim, trí óc.

Lúc này "ngồi nhặt nhạnh những mảnh đời của anh" để cất giữ chúng trong trái tim còn quý giá hơn việc em có thể thấy được anh... chạm vào anh bằng xương bằng thịt.

Anh tuyệt vời như thế đấy, trong trái tim em.

Cảm ơn "anh" vì đã cho em yêu anh thêm lần nữa.


-----------------------------------------------

lâu lâu mới có tâm trạng viết cho nó tử tế :-<

yêu "nó" quá...

nge câu nói này lại tưởng mình đùa cợt...

thực lòng đấy!