Thứ Bảy, 3 tháng 7, 2010

Anh...

Anh...
Em phải nói sao đây để diễn tả hết niềm hạnh phúc. Vội vàng quá khi trách móc anh...
Sau khi viết xong entry trước, em chợt nhớ lại lời mà một người em rất kính trọng từng nói "Khi yêu một ai đó, hãy yêu chính bản thân người ấy, đừng yêu người đó theo ý muốn của mình." Lúc đọc câu nói đó, em chưa biết đến anh. Giờ khi đọc lại, có lẽ nó thật đúng. Và em nên yêu anh vì chính con người anh mới phải.

Anh vẫn thế, không thay đổi gì cả, điều đó khiến em thấy hạnh phúc mà cũng thật buồn khi lớp vỏ bọc anh tạo ra là bất đắc dĩ. Gomen~

Nghe lại Smile Song và Crimson bản full, quả thực suy nghĩ em đã phải thay đổi đấy. Vì rằng giọng hát anh đã khác, và giờ em yêu chất giọng này. Đừng cố gắng để có được quá khứ lần thứ 2. Vì hiện tại tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì khác anh ạ.

Chất giọng nửa trầm nửa bổng này, càng nge càng thấy yêu. Vậy nên em tin điều anh nói "Tôi thích giọng hát của mình" là sự thật... vì em cũng đã yêu nó từ lúc nào không hay vậy.

< thêm 1 câu không liên quan : "Anh ngày 1 nam tính, yêu quá đi =)) >

Và nghe xong bài Thank you~, anh muốn bị xử lí thế nào??? Hát bằng cái giọng the thé đó là sao *đạp đạp* cái kiểu "suki suki~~ I love you ý" là sao hả hả??? Đi học TA ngay đi, nếu mà học Keito ý, đừng có học kiểu nói d** đãng ý của con heo.

Đừng có bám Yamada aka Heo chúa nữa nếu không muốn bạn ý được rước thêm nhiều antifan

Thêm nữa... có nói suki thì nói với một người thôi, đừng nói với mina kiểu đó ~~ mất giá quá đi. Sao các bạn ý chả gọi là zb hả trời...

< lại thêm 1 câu k liên quan : đoạn sau thật nhảm nhí >

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét