Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2010

[long fic] Reversed lines chap 4

Chap 4


Hôm nay Chinen phải ở lại cuối giờ để thầy giáo nhờ một số việc liên quan đến thủ tục nhập hoc. Bước ra khỏi phòng giáo viên, trời đã sập tối. Chinen ngước nhìn trời, mình cậu bước đi trên hành lang, im ắng.

- Kìa… đó không phải là Chinen Yuuri sao?- Một người có vẻ như là senpai đến trước mặt cậu.
- Anh… anh là…?- cậu có gắng lục lọi trong trí nhớ của mình để nhớ xem họ có quen nhau hay không.
- À… cậu không nhớ tôi cũng phải- Hắn nhìn cậu, khiến cậu lạnh cả người – Một báu vật của quán bar như cậu thì tôi có mơ cũng không chạm tới được – Hắn cười khểnh

Chinen bỗng cảm thấy nghẹn thở, cậu đã rất cố gắng, cố gắng tìm lại một thân phận mới. Nhưng… Bàn tay hắn chạm vào má cậu, lạnh ngắt. Rồi hắn thô bạo đè cậu xuống sàn nhà.

- Đừng! Buông tôi ra- cậu nói trong bất lực, cậu quá nhỏ bé so với hắn.
- Để được cậu rót cho 1 ly rượu… có biết phải trả bao nhiêu tiền không hả? Vậy mà giờ tôi sắp có được cậu… miễn phí đấy- Hắn nói, miệng cười, cúi xuống nhìn cậu.
- Buông tôi ra – cậu lặp đi lặp lại những từ đó. Cố gắng thoát khỏi bàn tay thép của hắn.

[ Bốp]

Cây gậy bóng chày đập thẳng vào gáy hắn, bất tỉnh. Một bàn tay nắm lấy tay cậu, kéo đi.

“Ya… Yama-chan” cậu nói khẽ, nước mắt chảy giàn dụa
- Chạy nhanh đi! – Người đó quay mặt lại. Không phải Yamada
- A… Arijima-kun – Chinen bất ngờ
- Ừ. Tôi đây. Cậu chạy nhanh lên đi kẻo hắn dậy sẽ đánh cả hai chúng ta mất.

Hai bóng người chạy trên hành lang. Rồi Daiki dẫn cậu vào một góc nhỏ.

- Im lặng nào!
- …
- Sao cậu lại ở đâu?
- Tôi… thầy giáo… - Chinen nói không thành tiếng
- Thôi được rồi. Sao cũng được. – Cậu nhìn Chinen, thông cảm – Vừa rồi may mà tôi đến kịp, không thì hắn ta không biết sẽ làm trò gì nữa.
- ..
- ..
- Sao cậu cũng ở đây ! – Chinen đã bình tĩnh trở lại
- Tôi hay ở trường để tập bóng.- Cậu nói. Như có vẻ ngại ngùng 1 chút – Buồn cười lắm phải không! Nhưng tôi muốn được làm một tuyển thủ.

Hai người cứ ngồi ở đó như vậy hồi lâu. Daiki vừa kể chuyện vừa hỏi Chinen, dù Chinen không nói nhiều, nhưng cậu cũng không muốn tò mò quá.

- Cậu có vẻ khá hơn rồi! – Chúng ta về đi
- Un~

Họ cùng nhau đi giữa sân trường, chuyện trò vui vẻ.

.
.
.

Yamada thực sự không hiểu nổi mình nữa. Lí do tại sao cậu đứng trước cổng trường suốt 3 tiếng đồng hồ để chờ Chinen.

- Ô! Yamada-kun kìa! – Daiki reo lên

Yamada bất ngờ khi thấy Chinen đi cùng Daiki, còn nói chuyện khá thân thiết. Còn Chinen thì ngạc nhiên khi thấy Yamada giờ này vẫn đứng trước cổng trường. Cả 3 cùng đi trên đường, chỉ có mình Daiki nói chuyện hào hứng, còn Yamada và Chinen thì im lặng.

- A~ đến rồi! Chào hai người nhé! – Daiki vẫy tay tạm biệt

Không khí im lặng bao trùm xung quanh hai người. Họ cứ đi và không nói với nhau lời nào.

- Tớ… về qua nhà được không… tớ muốn lấy 1 ít đồ để mang đi – Chinen nói

Chỉ tội cho Yamada, cậu còn chưa kịp mừng khi nghe Chinen nói muốn về nhà thì…
“ Rốt cuộc… cậu ta cũng không còn coi đó là nhà nữa rồi…” cậu nghĩ thầm, không đáp lại câu hỏi của Chii.
Về đến nhà, Yamada đi thẳng về phòng mình, không nói gì cả. Sau khi lấy đồ xong, Chinen kéo theo chiếc vali, đứng trước cửa phòng Yamada

- Tạm biệt! Yama-chan!- cậu nói khẽ…

Tiếng cánh cửa mở khẽ khàng, Yamada thấy như có ai đang bóp chặt lấy trái tim mình. Cậu mở cửa phòng. Chinen đã không còn ở lại đây nữa rồi. Nghĩ đến đây, cậu lao ra khỏi nhà.

- Yuuri! Đừng đi mà ~

Cậu chạy. Chinen đang đứng trước mặt cậu. Yamada khóc.

- Đừng đi ~ hãy ở lại đi.- Cậu ôm lấy con người bé nhỏ đó, nước mắt cứ không ngừng rơi.
- …
- Dù cậu có ghét tôi nhiều đến thế nào. Làm ơn đừng rời bỏ tôi mà.
- …
- Cô đơn… căn nhà không có cậu… cô đơn lắm
Yamada cảm nhận được những giọt nước mắt nóng ấm trên vai áo cậu. Đã lâu lắm rôi… với Yamada, chờ đợi giây phút này dài tựa hàng thế kỉ.
- Cậu… hãy về nhà… được không?
Yamada nhìn Chinen, ánh mắt khẩn khoản.
..
.
.
[ Nhà Yamada]

Chinen vừa buông cái vali xuống, hai mắt cậu đỏ hoe. Yamada từ đằng sau ôm lấy đôi vai như đang run lên vì tiếng nấc.

- Suốt quãng thời gian dài, tôi chỉ có thể trách móc chính mình và … cậu. Có thể nói ra những điều này. Với tôi thật rất khó khăn… Nhưng… tôi luôn muốn… khao khát… cậu biết rằng… tôi rất cần cậu.- Yamada nói, gục xuống bờ vai của Chinen.
- …
- Dù tôi có cố gắng đến đâu đi nữa. Cậu vẫn ra khỏi nhà mỗi đêm. Đã bao lâu tôi không nhìn thấy cậu dù trong giây lát. Cứ chờ đễn tận khuya rồi ngủ quên mất. Khi tỉnh giấc không thấy cậu tôi lại thấy mình là một thằng tồi.
- …
- Tôi biết cậu đi làm…- Yamada cắn môi khi nghĩ tới công việc Chinen làm- nhưng nếu đó vì tôi… thì thà tôi không có nó…

Chinen nãy giờ không nói gì, cậu chỉ im lặng, nén tiếng nấc này lại. Cậu đang hạnh phúc, hay đau đớn, cậu không biết. Chỉ biết nước mắt chảy xuống khóe miệng sao mặn chát.

Cậu và Yamada, ai mới là người ích kỉ. Cậu luôn tự cho mình là đúng, luôn nghĩ những gì cậu làm là tốt cho Yamada, nhưng chính cậu có bao giờ lắng nghe suy nghĩ của Yamada…

Chinen là người thực tế, cậu ghét phải mơ mộng, phải tin vào phép màu. Nhưng lúc này đây, cậu muốn được quay về quãng thời gian khi hai người còn nhỏ. Có ba mẹ Yamada, có ngôi nhà hạnh phúc của họ. Ngày qua ngày sống trong tiếng cười, hai đứa trẻ quấn quýt bên nhau, hứa sẽ mãi không rời. Vậy mà cậu đang làm gì… phản bội lại lời hứa đó. Từ đầu đến cuối đều là cậu tự động rời xa Yamada…

(end chap 4)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét